Site icon IHUU.VN

CHỮ HIẾU – GIẢI NGHIỆP HAY GÁNH NGHIỆP?

Tuần rồi, tôi nghe được một câu chuyện “cười mà muốn khóc” của ông anh đồng nghiệp:

Anh lấy vợ, hai vợ chồng làm chung công ty. Mỗi tháng lãnh lương xong, vợ hỏi:
– Mình để lại bao nhiêu xài?
Anh trả lời tỉnh queo:
– Em giữ 2 triệu, còn lại gửi mẹ.
– Ủa, gửi chi dữ vậy?
– Thì… mẹ nuôi anh ăn học, giờ đi làm rồi, phải lo lại cho mẹ chứ!

Nghe thì có lý. Nhưng nhìn kỹ thì… lú.

Bà mẹ ở quê có lương hưu. Có nhà. Có đất cho thuê. Không thiếu gì hết. Nhưng anh con trai vẫn “trả nợ hiếu”, tới mức hai vợ chồng có bầu mà tiền đi khám thai cũng không dám xài.

Vợ ức quá khóc.
Mẹ anh gọi điện mắng: “Con dâu gì mà ích kỷ!”
Anh đứng giữa… đơ như cây cơ. Không biết nghe ai. Cũng chẳng dám bảo vệ ai. Chỉ sợ bị chụp cái mũ “bất hiếu”.

Tôi hỏi:
– Rồi giờ ông sống vì ai?
Anh ngồi thừ ra, nói nhỏ:
– Hồi nhỏ thì sống theo mẹ… Giờ lớn sống theo “chữ hiếu”… Còn sống cho mình thì chưa bao giờ.

Hiếu mà khổ thì gọi là gì?

Chúng ta ai cũng được dạy: “Phải có hiếu với cha mẹ.” Nhưng ít ai dạy cách phân biệt hiếu tỉnhhiếu mê.

Kết quả?
Người thì thành “máy ATM có cảm xúc”.
Người thì thành “chiến sĩ hi sinh thầm lặng”… mà không ai phong anh hùng.
Người thì sống cả đời để “báo đáp”… mà chẳng biết mình đang báo gì, cho ai.

Cha mẹ không cần con gồng

Nghe nghịch lý ha?

Nhưng bạn nghĩ coi. Một người mẹ, nếu thật lòng thương con, thì bà có vui không khi thấy con mình kiệt sức vì mình?
Một người cha, nếu thương con thật lòng, thì ông có tự hào không khi thấy con khóc thầm vì “làm tròn đạo làm con”?

Nhiều người nghĩ: “Tôi đang gánh nghiệp thay cho cha mẹ.”
Nhưng thật ra, có khi bạn đang truyền nghiệp cho thế hệ sau.

Vì sao?
Vì con nít không học từ lời dạy.
Con nít học bằng cách… bắt chước.

Nếu bạn gồng vì chữ hiếu, con bạn cũng sẽ gồng vì bạn.
Nếu bạn sợ bị gọi là “con bất hiếu”, sau này con bạn cũng sẽ sợ “mang tội với cha mẹ”.

Và thế là… thêm một đời nữa không ai sống thật.
Một vòng lặp bất tận: Thương kiểu gồng – Nhịn kiểu giỏi – Mệt kiểu không ai biết.

Hiểu đúng về chữ Hiếu

Hiếu tỉnh là gì?

Hiếu tỉnh không phải là cãi cha mẹ.
Không phải là bỏ mặc gốc rễ.
Càng không phải là sống ích kỷ.

Hiếu tỉnh là khi bạn hiểu:
– Con có thể biết ơn mà không cần hy sinh bản thân.
– Con có thể rời đi để được là mình, rồi quay lại với trái tim đầy đủ hơn.
– Con có thể không nghe lời… nhưng vẫn thấu hiểu điều cha mẹ thật sự cần.

Giống như Thái tử Tất Đạt Đa – sau này là Đức Phật – cũng không làm vua theo ý cha. Ngài rời đi không vì oán, mà vì biết ở lại thì đánh mất chính mình. Và cũng vì vậy, khi quay về, Ngài đủ vững vàng để giúp cả cha lẫn dân chúng tỉnh ngộ.

Hiếu không phải là vâng lời răm rắp, mà là sống sao cho đúng với mình, để không oán, không trách.

Hiếu không phải là sống cho người khác nhìn vô khen, mà là sống để thế hệ sau không cần phải gồng lên chịu đựng.

Hiếu tỉnh không dành cho người thích “làm màu”.
Hiếu tỉnh dành cho người muốn chấm dứt khổ.
Cho người muốn giải nghiệp tập thể, bắt đầu từ chính mình.

hiếu không phải là làm gì cho cha mẹ, mà là trở thành một người con mà cha mẹ không cần phải lo nữa.

Nếu bạn đang băn khoăn giữa “làm tròn bổn phận” và “sống đúng với lòng mình” – hãy nhớ:
Một đứa con khổ thì không ai hạnh phúc nổi.
Và chữ hiếu đẹp nhất, chính là:
Tôi sống thật. Tôi sống vui. Tôi sống không oán.

Admin ihuu.vn hi vọng bạn đọc được đến đây và có thêm kiến thức

Exit mobile version