Có những chiều trời đổ mưa bất chợt, tôi ngồi lặng lẽ nhìn giọt nước trôi trên ô cửa kính. Trong cái tĩnh lặng ấy, lòng người thường hay xao động. Nhớ những chuyện đã qua. Lo những việc chưa đến. Và buồn… vì không biết chính xác mình đang buồn điều gì.
Rồi tôi nghiệm ra một điều: càng rảnh rỗi, con người ta càng dễ trôi vào những vùng tối trong đầu.
Bận rộn – nghe có vẻ như một cái cớ của người trưởng thành. Nhưng thật ra, đó là cách ta tự cứu mình.
Hồi nhỏ, tôi hay ngưỡng mộ những người lớn có lịch làm việc dày đặc. Họ giống như những “siêu nhân”, luôn có điều gì đó để làm, để nghĩ, để chạy theo. Nhưng lớn lên rồi, tôi hiểu – bận rộn không phải để thể hiện, mà là để không bị nuốt chửng bởi nỗi cô đơn của chính mình.
Có những nỗi buồn – ngồi yên là nặng nề thêm.
Có những lo âu – càng nghĩ càng rối như một cuộn len rối bời.
Và có những ngày – chỉ cần đứng dậy, rửa cái ly, lau cái bàn, hay gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm ai đó… tâm trạng nhẹ tênh đi thấy rõ.
Làm việc – không chỉ là mưu sinh, mà là liều thuốc chữa lành. Nhẹ nhàng. Bền bỉ. Và rất riêng.
Tôi từng thấy mình lạc lõng trong chính căn nhà mình. Từng nghĩ: “Giá mà có ai hiểu mình.” Nhưng rồi, khi bắt tay làm một việc nhỏ thôi – viết vài dòng, xếp lại mớ giấy tờ cũ, tưới một chậu cây – tôi thấy lòng dịu lại. Không phải vì việc đó giải quyết được tất cả. Mà vì nó cho tôi cảm giác đang sống, đang có ích, đang bước tiếp.
Bận – không phải để đuổi kịp ai.
Bận – là để thấy tim mình vẫn đập trong một nhịp sống đầy ý nghĩa.
Và rồi, bạn sẽ nhận ra – sự bận rộn có chủ đích chính là cách ta lấp đầy những khoảng trống vô hình trong tim mình.
Đời không dễ. Nhưng dễ mất phương hướng nhất… là lúc quá rảnh rỗi.
Ps: ihuu.vn hi vọng đã giúp bạn đọc có thêm góc nhìn mới